Tiếng hô ngạc nhiên rất ngắn, trên sân khấu đang bước vào công tác chuẩn bị, cả hội trường yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi còn nghe thấy rõ. Quần chúng xem nhạc có tố chất rất cao, không ai dám phát ra tiếng động, sợ làm ảnh hưởng đến cuộc tranh tài.
Trên bục chỉ huy, nhạc trưởng Trần Mễ xoay người nâng gậy lên. Khúc tự tấu chậm rãi nhè nhẹ dần dần trở nên hùng vĩ mê người. Những nhạc cụ cũ theo sự chỉ huy của nhạc trưởng mà hoà âm cùng nhau.
Đàn hạc, trống âm, kèn sáo, sự giao thoa giữa các nhạc cụ đẩy mạnh tiết tấu bùng cháy lên mãnh liệt khiến nhịp điệu trở nên vô cùng rung động. Trong sự nhiệt huyết đó, chợt một sự sầu muộn đạm mạc dần lộ ra.
Nó không chỉ có tính hùng vĩ tự sự kể lại câu chuyện, mà biểu đạt tình cảm nồng nàn. Trên màn hình lớn tên tác phẩm đã xuất hiện, đây là tác phẩm hoà âm thứ tám của Tần Chân.